6 cách suy nghĩ và hành động tích cực dành cho cha mẹ khi con nói “Không”
(Áp dụng trong trường hợp “Không” có thể chấp nhận hoặc cần cân nhắc, xem xét)
1. Nói “Không” thể hiện trẻ đang phát triển tư duy phản biện
Dựa vào những nghiên cứu gần đây, các nhà giáo dục đã hoàn toàn tin tưởng rằng trường học nên tập trung hơn vào việc dạy học sinh tư duy phản biện.
Tư duy phản biện là sự tiếp nhận thông tin một cách chủ động. Cụ thể hơn, đó là quá trình tư duy, lập luận và phản bác lại kết quả của một tư duy khác. Từ đó, giúp chúng ta xác định được tính chính xác của thông tin ban đầu (theo Wikipedia).
Như vậy khi trẻ em nói “Không”, đó là hành động đầu tiên chứng tỏ sự phát triển “Tư duy phản biện”. Thay vì ngay lập tức phản đối, cha mẹ hãy thử suy nghĩ tích cực rằng bé đang phát triển “Tư duy phản biện”. Chúng ta cần lắng nghe và tôn trọng quyết định của con. Con có quyền nói “Không” và điều đó sẽ không làm thay đổi tình yêu mà cha mẹ dành cho con.
Gợi ý hành động phù hợp cho cha mẹ lúc này là đưa ra quyền lựa chọn cho con, tốt nhất nên là 2 lựa chọn có tính tương đồng. Biện pháp này giúp trẻ tập trung vào việc lựa chọn các phương án thay vì nói “Không”.
Ví dụ: Thay vì yêu cầu trẻ: “Bé ơi, đi tắm nào” thì cha mẹ sẽ đưa ra 2 tình huống để trẻ cân nhắc lựa chọn: “Con muốn tắm vòi hoa sen hay tắm trong bồn?”. Trẻ sẽ chuyển sang việc suy nghĩ lựa chọn thay vì từ chối hành động đi tắm.
2. Cha mẹ có thể chấp nhận “Không” của con không?
Cũng giống như người lớn, trẻ có vòng tròn kết nối và mối quan tâm của riêng mình. Soi chiếu vào chính bản thân chúng ta, bạn có muốn con lúc nào cũng nói “Vâng ạ” trong mọi đề nghị của người lớn? Câu trả lời có lẽ là không. Chúng ta không muốn trẻ như vậy.
Do đó, học cách lắng nghe và đặt mình vào vị trí của trẻ là cách suy nghĩ tích cực dành cho cha mẹ lúc này. Cha mẹ hãy chấp nhận con nói “Không” nếu việc đó không gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng hoặc nguy cơ mất an toàn.
“Chấp nhận từ “không” một cách ân cần sẽ giúp người khác chấp nhận “không” từ bạn, thậm chí, nó còn giúp phát triển mối quan hệ chân thành một cách lâu bền” – theo Rue Kream.
3. Cuộc chiến tranh nào cũng có thể kết thúc trong hoà bình
Như đã phân tích ở trên, trẻ nói “Không” bởi nhu cầu tự làm chủ. Con đang tận dụng mọi cơ hội để chứng tỏ điều đó.
Tuy nhiên, nhiều cha mẹ cũng muốn chứng minh quyền lực của mình với trẻ. Bạn cho rằng mình là người lớn, mình luôn đúng, trẻ con không biết gì nên cần nghe lời.
Cứ như thế, cuộc đấu tranh quyền lực không cân tài, cân sức xảy ra giữa cha mẹ và trẻ. Cuối cùng, chỉ còn lại những cơn giận lôi đình của người lớn và nước mắt ngắn dài của con (thứ vũ khí mạnh nhất của hai bên).
Cách suy nghĩ và hành động tích cực trong tình huống này là, cha mẹ hãy tôn trọng trẻ. Một mối quan hệ bình đẳng giữa trẻ và cha mẹ là hoàn toàn cần thiết. Cha mẹ hãy sử dụng kỹ năng đàm phán, trao đổi tích cực và khuyến khích hợp tác hơn là cuộc đấu tranh quyền lực.
Ví dụ: Thay vì đưa ra yêu cầu: “Mang cho mẹ quyển sách A”, cha mẹ có thể chuyển thành lời đề nghị: “Con có thể lấy giúp mẹ quyển sách A được không?”. Với cách trò chuyện bình đẳng, hợp tác như vậy, con sẽ cảm thấy thoải mái và dễ dàng đồng ý hơn.